Diễn đàn giải trí
Chào Mừng các bạn đến với Forum Giải Trí. Chúc các bạn luôn vui vẻ.
Hiện nay Forum cần tuyển các thành viên có khả năng quản lý các chuyên mục của diễn đàn để có thể xây dựng các diễn đàn tốt và phát triển hơn vì thế user có khả năng trong việc viết bài cho chuyên mục của diễn đàn thì xin liên hệ với mình qua:
--
Yahoo: virus_love_ver9x@yahoo.com
Gmail: virus.love9x@gmail.com

Join the forum, it's quick and easy

Diễn đàn giải trí
Chào Mừng các bạn đến với Forum Giải Trí. Chúc các bạn luôn vui vẻ.
Hiện nay Forum cần tuyển các thành viên có khả năng quản lý các chuyên mục của diễn đàn để có thể xây dựng các diễn đàn tốt và phát triển hơn vì thế user có khả năng trong việc viết bài cho chuyên mục của diễn đàn thì xin liên hệ với mình qua:
--
Yahoo: virus_love_ver9x@yahoo.com
Gmail: virus.love9x@gmail.com
Diễn đàn giải trí
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 


Rechercher Advanced Search

Latest topics
Diễn Đàn mới !
Diễn đàn thông báo chuyển nhà
Hiện Nay diễn đàn đã hoạt động và phát triển được 1 thời gian, mình nhận thấy 4rum còn nhiều ý tưởng để phát triển, vì vậy mình quyết định làm 1 forum lớn hơn để 4rum đó có thể là nơi giao lưu học hỏi tốt nhất cho bạn. xin cảm ơn các bạn đã ủng hộ.
Địa chỉ Diễn Đàn mới là :

http://giaitri4you.net


Liên hệ:
Yahoo: virus_love_ver9x@yahoo.com.
Gmail: virus.love9x@gmail.com
Vào Diễn Đàn Giải trí mới http://giaitri4you.net
Dịch ngôn ngữ
May 2024
MonTueWedThuFriSatSun
  12345
6789101112
13141516171819
20212223242526
2728293031  

Calendar Calendar


Truyện ngắn: Taxi

Go down

Truyện ngắn: Taxi Empty Truyện ngắn: Taxi

Bài gửi by yuna_hpv Fri Oct 15, 2010 9:14 am

Anh ngả người ra ghế, duỗi chân khoan khoái. Hôm nay là một ngày đầy may mắn, chạy được nhiều cuốc, lại toàn những chuyến dài hơi. Anh khẽ nhẩm tính số tiền phần trăm thu được, cũng tàm tạm. Dưới ánh đèn buổi tối vàng vọt, anh tự cho phép mình nghỉ ngơi một chút, hy vọng sẽ vớt được cú chót trước khi đánh xe về nghỉ.

Cánh cửa kiếng tự động của cái công ty bề thế trước mặt mở ra, xuất hiện một cô gái trong chiếc đầm yếm bằng jean màu xam xám, cùng với áo thun trắng ngắn tay. Trang phục từa tựa như đầm bầu vậy, rộng, đi kèm với đôi guốc gỗ thấp. Trong bóng tối nhập nhoạng, anh thơ ờ quan sát nhân vật vừa đi vào tầm mắt của mình. Nét mặt cô có vẻ thản nhiên, lại giống như đang cố kìm nén cảm xúc. Tay cô gái xách một chiếc giỏ nhỏ với tay cầm bằng gỗ, luồn trong đó cái áo len màu trắng. Cô tiến xuống cổng, liếc về phía xe anh. Qua kiếng chiếu hậu, anh thấy cô gái dường như phân vân, tựa hồ đang suy nghĩ, phải khó khăn để quyết định gì đó. Nên anh thoáng ngạc nhiên khi cô tiến về phía anh, và nhanh chóng đứng ngay bên cửa xe, cất giọng hỏi:

- Anh có đi không, hay đang hẹn chờ khách?

- Chị vào đi - Anh nhanh nhẹn mở máy xe, bật máy lạnh, bấm kiếng lại.

Cô gái không còn quá trẻ, cũng không mang dáng dấp của một người đã nhiều năm cặm cụi trước bàn máy may. Anh thầm quan sát cô qua kiếng chiếu hậu. Cung cách cô bước vào xe, bàn tay cẩn thận đặt lên bụng, phong thái nhẹ nhàng làm anh khẳng định chắc chắn nhận định ban đầu của mình. Cô ấy đang có bầu.

Anh vốn không ưa người của công ty này cho lắm, dù thỉnh thoảng anh vẫn đậu xe trước cổng, dưới bóng cây dầu già. Đó là một đại gia trong ngành may mặc, với hàng ngàn công nhân như cô gái này đây. Các sếp - họa hoằn lắm mới là khách hàng của anh, khó tính, chi li và thể hiện tư cách "thượng đế" một cách thái quá. Nhưng cô gái lại gợi trong anh cảm giác khá dễ chịu, anh thoáng nghĩ đến buổi tối ấm áp chờ cô ở nhà, với căn phòng thuê nhỏ nhắn và người chồng đã nấu bữa tối… Như anh, sau cuốc xe này, cũng trở về căn phòng của mình vậy, dù chắc chắn sẽ khác nhau nhiều thứ. Ừ, sẽ khác nhiều thứ.

Xe chuẩn bị rời bánh. Cô gái hơi phác một cử chỉ ngăn lại.

- Em qua bên T.Đ, rồi sẽ chờ ở đó một chút, anh có thể đợi để chở em về luôn được không?

- Dạ được chứ chị.

- Vì ở khu đó giờ này chắc sẽ khó đón xe về. Nếu anh ưng thì mình đi.

Giọng cô gái không quá ngọt ngào, nhưng dịu dàng dễ nghe, tạo cảm giác thân thiện gần gũi. Nhưng khó đoán quê quán, theo kiểu người miền Nam nhưng không phải gốc. Anh đoan chắc cô đã đến Sài Gòn này đi làm cũng phải được vài năm rồi. Âm điệu chừng mực. Không dưng anh thấy mình có thiện cảm với cô.

- Kiếng xe này nhìn từ bên ngoài vào có thấy không anh?

- Dạ, thấy chị ạ, công ty quy định không được dán kiếng màu.

- Thấy thật rõ luôn à?

- Cũng mờ mờ thôi chị. Với lại buổi tối, chắc không rõ đâu.

Ba tiếng cuối, anh bỗng thấy mình xuống giọng, như tự nói với chính mình vậy. Anh thoáng ngạc nhiên, nhìn cô khá hiền lành lương thiện, hà cớ gì phải lo lắng chuyện bị nhìn thấy hay không thấy. Nhưng kinh nghiệm khi làm cái nghề này, anh tự biết mình không nên quá tò mò nhiều chuyện.

Anh rẽ trái vào con đường rộng rãi, sáng trưng. Bên kia, một hội chợ sầm uất đang nhộn nhịp ánh đèn. Cô gái nhìn qua cửa sổ, chăm chăm. Dường như thành phố về đêm đối với cô trở nên xa lạ và mới mẻ. Anh lại thả tâm trí mình vào việc hình dung ra những tối tăng ca, những bữa cơm đạm bạc, những mảnh đời tội nghiệp phải quen với việc nợ lương, đình công, với những toan tính cho đồng lương eo hẹp. Nhưng cô gái này không có cái vẻ quá thiếu thốn lam lũ. Lại đón taxi khứ hồi cho một đoạn đường khá dài… Anh một lần nữa thầm quan sát cô qua kiếng chiếu hậu. Nét mặt hơi u buồn, trắng, không hồng hào mà hơi xanh. Cô không trang điểm, và anh có cảm giác cô gái đang giấu kín một tâm trạng gì đó qua nét mặt thản nhiên của mình.

- Cuối năm, đường phố đông quá. Chắc anh cũng chạy được nhiều hơn.

- Dạ, nhưng lại hay bị kẹt xe.

- Anh làm nghề này lâu chưa?

- Cũng mới thôi chị, hơn năm năm à.

- Vậy là nhiều ấy chứ! - Hình như cô gái thoáng cười, nhẹ tênh.

- Anh là người ở đây à?

- Không, tôi gốc miền Trung.

- Vậy sao! Em có một người bạn ở miền Trung. Cũng thân.

Câu cuối, hình như giọng cô gái không được tin tưởng lắm. Giống như anh khi nãy vậy. Mơ hồ, anh hình dung đó sẽ là một người bạn khác phái, hơi đặc biệt chẳng hạn. Anh tự cười mình… hay suy diễn lung tung. Câu chuyện lại tiếp tục, theo cái cách tự nhiên như đã quen thân:

- Chạy xe vầy, công ty trả lương cố định hằng tháng, hay theo doanh số hả anh?

- Khoán theo doanh số, chia tỷ lệ phần trăm chị à. Càng chạy được nhiều thì phần trăm càng cao.

Câu trả lời thoải mái vọt ra làm anh ngạc nhiên. Anh vốn không thích ai soi mói đề cập đến lương bổng thu nhập của mình. Nhưng với cô khách hàng xa lạ này, không dưng anh thấy nói đến điều đó cũng thật bình thường. Hay bởi cách nói chuyện nhẹ nhàng của cô làm anh thấy tin cậy? Hay bởi anh cảm giác cô cũng như anh, đến từ một miền đất gần xa nào đó, cặm cụi làm việc, đau đáu bươn chải, và một mình chống chọi với từng nỗi niềm riêng… Anh bỗng lẩm bẩm như tự nhủ, tối nay thật dễ chịu.

Đoạn đường khá dài, anh cố chạy thật êm, hết sức tránh ổ voi ổ gà. Dù đôi lúc anh băn khoăn tự hỏi, cô gái có đang biết mình muốn đi đâu không. Đã có lúc cô yêu cầu anh quay lại vì nhầm, hình như đã lâu rồi cô không qua khu vực này, và cô cũng không nói được địa chỉ hay tên đường. Cô gợi lên trong anh ý nghĩ về một người vừa mới làm thêm giờ, và một điều gì đó mơ hồ không chủ đích thôi thúc cô bước lên xe anh, dạo lòng vòng thành phố, và dường như cô muốn ngang qua một địa điểm nào đó, đã lâu rồi cô không đến, hoặc không muốn nhớ đến thì phải…

Cuối cùng, cô gái khẽ nói, đến nơi rồi anh à. Đó là con đường nhỏ trong một khu khá yên tĩnh, nhà phố được xây theo kiểu biệt thự sang trọng. Cô không tỏ vẻ sẽ bước xuống xe, hay sẽ vào một căn nhà nào cụ thể. Anh được yêu cầu quay xe lại, ngay chỗ ngã tư. Cô gái bảo anh đậu bên kia đường, ngược chiều. Anh vừa de xe trờ tới thì từ bên kia, xuất hiện một gia đình chở nhau trên chiếc xe máy đắt tiền, có vẻ như vừa đi dạo chơi buổi tối về. Bong bóng bay cột bên tay lái, chấp chới. Một cậu bé chừng ba tuổi ngồi đằng trước, trong lòng người đàn ông có lẽ là cha. Phía sau, một phụ nữ trạc tuổi cô gái đang vòng tay ôm. Xe dừng ngay căn nhà bên kia đường, đối diện cửa xe anh, họ bước xuống. Qua kiếng chiếu hậu và ánh đèn mờ mờ, anh ngạc nhiên nhận ra nét mặt cô gái dường như nhợt nhạt đi. Cô có vẻ cũng không lường trước được sự xuất hiện của ba người nọ thì phải.

Người phụ nữ bước xuống xe, tay vẫn còn vịn vào hông người đàn ông, âu yếm. Chị ta nhìn về chiếc taxi đối diện, tò mò. Cửa xe không dán kiếng màu, và hình như cô gái cũng vừa nhớ ra việc đó. Giọng cô cất lên, rất nhỏ, hình như hơi run:

- Anh tắt máy xe giùm em được không?

Theo phản xạ, anh vội tắt máy, nhưng anh biết, trong xe vẫn còn sáng nhờ nhờ bởi vài ánh đèn từ bên ngoài rọi vào. Nhưng người phụ nữ bên kia đường dường như cũng không mấy bận tâm gì cả. Có vẻ như cái nhìn vừa rồi đơn thuần chỉ là sự tình cờ mà thôi. Anh lại liếc sang bên đường, mắt anh chạm phải cái nhìn của người đàn ông kia. Ánh mắt anh ta lướt qua gã tài xế xoàng xĩnh là anh, nhìn vào băng ghế phía sau. Trong một khoảnh khắc tưởng như mọi thứ đang đông cứng lại, anh có cảm giác rằng anh ta nhận ra người quen thì phải. Giọng cô gái lại cất lên, lần này thì quả thực là cô run rẩy:

- Mình đi anh à.

- Dạ, đi đâu chị?

- Về thôi anh.

Câu cuối nhẹ bẫng như một lời thì thầm. Cô gái quay mặt về bên trái, lặng lẽ, và anh tự hỏi nãy giờ cô có nhìn thấy gia đình kia. Chiếc xe chuyển bánh, anh vừa lái, vừa len lén nhìn cô. Suy đoán lúc này cũng bằng thừa. Bởi dường như sự nhẹ nhàng thanh thản ban nãy vừa rời bỏ cô tức thì, anh thấy cô giống như đang cố thu người lại, nhỏ bé và tồi tội thế nào…

Cô gái bỗng dưng hỏi anh, như với một người thân vậy:

- Có ai đi theo mình không hả anh?

- Không đâu chị - Anh trả lời sau vài giây ngó nghiêng qua kính chiếu hậu. Đường phố vẫn bình yên, lác đác vài chiếc xe máy phía sau, nhưng không có ai là có vẻ đang đi theo xe anh.

Câu trả lời làm cô gái hình như vừa nhẹ nhõm, vừa thất vọng. Cô khẽ ngả người ra sau ghế, im lặng bao trùm. Anh tự hỏi những giây phút vừa rồi mang ý nghĩa thế nào với cô nhỉ? Cô lặn lội từ bên đó qua đây chỉ để dừng lại chưa đầy năm phút trên con đường đó ư? Thật khó hiểu. Anh bỗng muốn hỏi han cô, hoặc ít ra an ủi cô điều gì đó. Nhưng cô gái đã không còn cái vẻ thân thiện dễ gần lúc đầu nữa rồi. Một tay cô vẫn đang khoanh trước ngực, một bàn tay cô để ngang trán, những ngón tay hơi xòe ra, cánh tay che khuất một phần khuôn mặt. Anh có thể nhận biết được rằng cô đang khóc. Lặng lẽ. Một mình. Nếu không kể một người thừa thãi là anh đang bối rối trước sự việc bất ngờ.

Không dưng anh thấy mình với tay mở nhạc, như một lối thoát. Những âm thanh dìu dặt vang lên làm không gian như dịu lại, cảm giác im lặng ngột ngạt cũng vơi bớt đi.

Cả cô gái hình như cũng tự kiềm chế hơn. Anh với tay lấy hộp khăn giấy, làm như thờ ơ đưa về phía sau. Cô đưa tay đón lấy, hiển nhiên vậy. Cô nói địa chỉ, và mỗi người đeo đuổi một suy nghĩ riêng suốt đường về.

Anh đưa cô đến con hẻm ngoằn ngoèo trước một khu chung cư cũ kỹ. Cũng không mấy ngạc nhiên lắm với anh. Cô gái mở ví, từ chối nhận lại tiền thừa, nói cám ơn anh và bước xuống. Anh bỗng thấy mình bật ra câu hỏi ngớ ngẩn:

- Em ổn không?

Dường như cô cũng không kịp nhận ra anh vừa bất thần thay đổi cách xưng hô. Cô khẽ phác một nụ cười mơ hồ, rồi cương quyết bước đi. Bỏ lại anh tần ngần bên đường, cứ như anh, chứ không phải cô vừa bị cái gia đình đầm ấm kia làm buồn lòng vậy. Mãi một lúc lâu sau, anh mới chợt nhớ ra mình cũng phải về, dù chẳng có cô gái nào đứng chờ anh trước cổng nhà.
........................................
yuna_hpv
yuna_hpv
Thiếu Tá
Thiếu Tá

Tổng số bài gửi : 103
Điểm : 283
danh tiếng : 26
ngày tham gia : 10/10/2010
tuổi : 36
Đến từ : ...Góç Þhố ßuồn...

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết